Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

TÁO MATXCOVA NGON THẬT



Những ngày đầu đặt chân tới thủ đô nước Nga thật là ký diệu và đầy khám phá. Một trong những khám phá đó là quả táo tây. Phòng chúng tôi ở tầng ba có cửa sổ nhìn ra vườn cây ăn quả mang tên nhà văn vĩ đại Nga Tônxtôi. Trong vườn có rất nhiều cây táo sai quả. Vườn được bảo vệ bởi bức tường cao. Chúng tôi nghỉ cách đột nhập để hái táo.
Sáng hôm đó trời rất đẹp chúng tôi bắt đầu tìm nơi để leo vào. Đó là cánh cửa cồng, nhìn trước sau không có ai chúng tôi nhanh chóng leo vào. Trèo lên cây hái táo ăn ngon lành. Vị táo vừa chua vừa ngọt, ăn mãi không thấy chán. Một lúc sau cái bụng no nê, chúng tôi còn hái rất nhiều táo bỏ vào mù cối mang về phòng ăn. Táo ăn mấy ngày không hết. mấy ngày sau nhìn thấy táo là ngán luôn vì ăn một lúc quá nhiều.
Một ngày đầy nắng chúng tôi đi chơi ở Đồi Lê Nin. Qua nhiều ga tàu điện ngầm cuối cùng chúng tôi lên một bến tàu gần Đồi Lê Nin và bắt đầu đi bộ. Trên đường đi có nhiều cây táo dọc đường. trên cây có nhiều quả táo chín mọng đỏ. Có quả chỉ bằng đầu người. Nhiều người Nga đi qua lại mà không thấy ai hái quả nào. Trên đường thỉnh thoãng có điểm bán trái cây. Họ xếp hàng mua táo nhưng không ai hái táo trên trên đường. Quả là một đất nước no đủ và tính tự giác rất cao. Chúng tôi cực kỳ ngạc nhiên. Nếu như những cây táo này ở Việt Nam thì không còn quả nào.
Trên đường về chúng tôi đi theo đường khác. Lần này đi vào công viên có nhiều táo. Trong lúc mặc  bộ áo vét chúng tôi vẫn leo lên cây để hái táo. Lần này là vườn táo ở trong công viên nên có người qua lại. Họ nhìn chúng tôi với con mắt ái ngại, có gì đó có vẽ cảm thông, chia sẻ. Tôi nhớ mãi những ánh mắt đó. Có lẽ họ cảm thông với sứ giả của một dân tộc anh hùng vừa kết thúc chiến tranh thắng Pháp, Mỹ và Trung Quốc. Họ vừa khâm phục vừa thương hại đại diện một dân tộc nhỏ bé, chiến tranh triền miên không bao giờ nghỉ.
Sau lần đó chúng tôi cảm thấy xấu hổ với hành động hái trộm táo của mình. Giờ đây ngồi nghỉ lại thấm thoắt đã hơn ba mươi năm trôi qua. Hái táo là kỷ niệm không bao giờ quên. Cuộc đời cũng có lúc thăng trầm lúc thiếu, lúc đủ, nhưng chúng tôi vẫn lấy việc hái táo này là một bài học. Không nên lấy của công, không nên lấy cái gì không phải của mình. Sống phải liêm khiết, thật thà. Dân ta có câu: đói cho sạch, rách cho thơm quả là đúng đắn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét