Năm đó tôi
đang học lớp 7 chuẩn bị lên lớp 8 hệ 10 năm. Mấy ngày trước tin quân dân ta
giãi phóng nhiều tỉnh lỵ Miền Nam. Nhưng chưa có chiến thắng hoàn toàn. Người
người vui sướng lắm. Đi đâu cũng nghe tin chiến thắng. Thế hệ chúng tôi đã sống
trong chiến tranh, đã từng nằm hầm tránh bom địch nhiều năm, đói, rét, tận mắt
chứng kiến sự ác liệt của chiến tranh nên hơn ai hết rất mong đất nước mau
chóng hòa bình. Cả mấy tháng nay, nhà tôi đang đúc táp lô để xây nhà. Hồi đó phần
lớn người dân tự làm nhà. Gỗ thì chặt ở rừng, táp lô tự đúc, cát lấy tại lòng sông,
công thì tự nhà làm và nhờ thêm mấy người bà con. Chỉ có xi măng là phải mua.
Ngày 30 tháng 4 năm 1975 chúng tôi đang đúc gạch tại nhà ông nội thì nghe Đài Tiếng Nói Việt Nam phát tin Sài Gòn đã hoàn toàn giãi phóng. Cái tin như tia chớp lan đi đến tất cả mọi miền tổ quốc. Niềm vui sướng vô bờ bến ào ạt tràn về làm nức lòng triệu triệu con tim. Ngày ấy tôi tròn 14 tuổi. Tôi đã nhãy đựng lên, khóc vì chiến thắng. Nước mắt nào cho đủ trong lúc này. Cảm xúc lúc đó lâng lâng thật khó tả.
Thế là chiến tranh đã hoàn toàn kết thúc. Bắc Nam sum họp một nhà, non sông gấm vóc Việt Nam đã thu về một mối. Từ nay không còn cảnh chết chóc do bom đạn gây nên. Chúng ta đã có tự do, hòa bình để xây dựng đất nước. Để đất nước có ngày hạnh phúc hôm nay đã có hàng triệu người con của dân tộc đã ngã xuống, máu và xương thịt của họ nằm lại nơi chiến trường, hậu phương. Họ đã về với đất mẹ, về với cõi vĩnh hằng. Đất nước, tổ quốc và các thế hệ con cháu mai sau mãi mãi biết ơn, ghi nhớ các anh các chị vì nền độc lập của dân tộc đã anh dũng hy sinh. Đã có biết bao bà mẹ vĩnh viễn mất con, vợ mất chồng, con mất cha, cảnh gia đình ly tán. Nền kinh tế của đất nước suy tàn, thua kém các nước trong khu vực.
Cuối tháng 5 năm ấy trường cấp 3 Thị Xã Đồng Hới báo tin tôi đã thi đậu vào lớp 8 vào cấp ba(lớp 10 bây giờ). Niềm vui như được nhân lên gấp bội. Hồi đó do chiến tranh, nghèo khó ít gia đình cho con cái học lên cấp 3. Đây cũng là vinh dự của tôi và gia đình. Hồi nhỏ lúc chưa đi học tôi thấy học sinh cấp một oai phong lắm. Khi học cấp một tôi lại thấy học sinh cấp hai hơn hẳn mình nhiều. Cho đến khi học cấp hai tôi lại thấy học sinh cấp ba sao mà vinh dự vậy. Khi đã là học sinh cấp ba tôi mơ một ngày nào đó mình sẽ vào cổng trường đại học. Khi đã trở thành sinh viên tôi mơ đi du học nước ngoài. Khi được du học tôi ước mơ mình thành tiến sĩ. có nhà lầu có xe hơi.
Tất cả điều đó đã thành hiện thực theo thời gian. Quả là những ước mơ không viễn vông nhưng cũng không phải dễ đối với cậu dân miền quê đầy khói lửa. Không biết sao hồi đó khát vọng học giỏi và cống hiến thật cháy bỏng. Việc học của tôi không cần ba mẹ nhắc nhiều. Một buổi đến trường, một buổi phải làm việc giúp gia đình như: đi gặt lúa, làm cỏ, xay lúa thành gạo, giữ em, đi rừng đốn củi... Tất cả đều làm bằng tay chứ không có máy móc như bây giờ.Tôi đã nuôi trong mình ước mơ sau này trở thành kỹ sư, bác sĩ và đã cố gắng hết sức vươn lên trong khó khăn, thiếu thốn.
Những tháng ngày sau đó cả dân tộc như chìm sâu trong âm hưởng chiến thắng. Bài hát hùng tráng “Đất Nước Trọn Niềm Vui” nhạc và lời Hoàng Hà như khúc khãi hoàn vang mãi vang mãi cho đến tận ngày hôm nay và mãi mãi về sau. Trong đó có đoạn:
Ta đi trong muôn ánh sao vàng, rừng cờ tung bay!
Rộn ràng bao mê say những bước chân dồn về đây.
Sài Gòn ơi!
Vững tin đã bao năm rồi một ngày vui giải phóng.
Ta nghe vang như tiếng Bác Hồ dậy từ non sông!
Rạo rực sao hôm nay, Bác vui với hội toàn dân.
Thành Đồng ơi!
Sắt son đã vang khải hoàn.
Ôi! hạnh phúc vô biên!
Hát nữa đi em, những lời yêu thương…
Đời rực sáng
những ánh mắt lấp lánh,
Ta muốn ôm hôn mỗi tấc đất quê hương,
ta muốn ca vang bước chân những người chiến sĩ giải phóng kiên cường!
Đêm hoa đăng, những môi cười là bó hoa đời tươi thắm tuyệt vời,
Đẹp niềm tin mãi mãi Tổ Quốc muôn đời,
Trọn vẹn cả non sông thống nhất rạng rỡ Việt Nam.
Ta muốn ôm hôn mỗi tấc đất quê hương,
ta muốn ca vang bước chân những người chiến sĩ giải phóng kiên cường!
Đêm hoa đăng, những môi cười là bó hoa đời tươi thắm tuyệt vời,
Đẹp niềm tin mãi mãi Tổ Quốc muôn đời,
Trọn vẹn cả non sông thống nhất rạng rỡ Việt Nam.
Chúng ta tự hào vì được sinh ra trên đất nước Việt Nam yêu dấu. Một đất nước có bốn ngàn năm lịch sử dựng nước và giữ nước. Một dân tộc bách chiến, bách thắng. Một dân tộc không chịu làm nô lệ, không khuất phục trước bất kỳ kẻ thù nào. Chiến thắng mùa xuân năm 1975 là một trong những trang sử vàng chói lọi trong lịch sử chống giặc ngoại xâm của cha ông ta. Dân tộc Việt Nam từ trước đến giờ và từ nay trở về sau quyết không cho bất cứ thế lực ngoại xâm nào động đến từng tấc đất tổ quốc mình. Mỗi khi đất nước lâm nguy tinh thần đoàn kết, yêu nước, khí phách dân lại bùng lên thiêu trụi tất cả mọi kẻ thù xâm lược. Trên tinh thần đó chúng ta hoàn toàn có cơ sở tin tưởng rằng: đất nước Việt Nam nhất định phồn thịnh, hùng cường. Dân tộc ta nhất định ấm no, hạnh phúc, phát triễn sánh vai các dân tộc trên toàn thế giới.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét