Thứ Ba, 8 tháng 10, 2013

CẢM XÚC ĐÁM CƯỚI VÀNG





Thấm thoắt mới đó mà ba mẹ chúng tôi thành hôn và sống với nhau đã được 50 năm. Trong quá trình chung sống chúng tôi rất tự hào về cha mẹ mình. Họ sống rất chung thủy, hạnh phúc, có trách nhiệm, bao dung và đạo đức…
Ông sinh 1937 trong một gia đình lao động, bố làm thợ may, mẹ làm công việc nội trợ, là người con trai út được nuôi dạy cẩn thận. Ông được gia đình cho ăn học lớn lên làm nghề dạy học. Phần lớn cuộc đời của ông gắn liền với cuộc chiến tranh chống Mỹ cứu nước. Tốt nghiệp trường đào tạo giáo viên, ông đi dạy học từ những năm đầu tiên của thập kỷ sáu mươi. Ông làm hiệu trưởng nhiều năm trong một số trường ở địa phương. Những năm đầu của cuộc chiến tranh cái gì cũng thiếu thốn. Trường chỉ là những ngôi nhà tranh vắt đất. Sống chết bên cạnh, đồng lương thấp, cuộc sống và công việc giảng dạy gặp rất nhiều khó khăn. Tuy vậy ông đã không ngừng phấn đấu vượt qua tất cả để hoàn thành nhiệm vụ được giao. Ông là thương binh và đã được nhà nước trao tặng huân chương lao động và nhiều bằng khen, giấy khen của sở giáo dục. Ông đã cống hiến rất nhiều năm cho ngành giáo dục. Rất nhiều thế hệ học sinh của ông đã trưởng thành. Nhiều người hiện đng giữ nhiều cương vị cao như giám đốc các sở, chủ tịch huyện, giáo sư, tiến sĩ…

Bà sinh năm 1939 trong một gia đình nông điền, bố mẹ có nhiều ruộng. Bà rất cần cù chịu khó làm việc, là con út nên được gia đình chiều chuộng, thương yêu nhất. Tuy vậy bà vẫn luôn tự mình rèn luyện, học hỏi thành người. Khi đã cưới chồng vừa làm ruộng, nội trợ và làm thợ may. Bà là hình ảnh điển hình của người phụ nữ  Việt Nam: chung thủy, chịu thương, chịu khó, trung hậu, đảm đang, thương chồng, thương con …

Ông bà thành hôn vào năm 1958. Năm đó đất nước còn nghèo, cuộc sống hết sức khó khăn. Tình yêu của họ chớm n từ cái nhìn đầu tiên. Họ đến với nhau bằng tình yêu đôi lứa cháy bỏng và sự rung động  của hai con tim. Thời đó con cái xây dựng gia đình là do bố mẹ sắp đặt trước. Riêng đối với ông bà có sự tìm hiểu, cảm thông và có tình yêu thực sự. Ông và bà bắt đầu  từ số không. Bằng bàn tay và khối óc của mình để xây dựng tỗ ấm. Những năm 60 là những năm chiến tranh ác liệt. Đế quốc Mỹ leo thang đánh phá miền bắc. Quảng Bình gánh chịu biết bao tấn bom đạn của giặc Mỹ. Trong hoàn cảnh cái chết, cái sống bên cạnh, cái đói kéo dài, có những lúc không có cơm ăn và áo mặc. Cuộc sống nhiều lúc tưởng chừng như không thể vượt qua. Ông và bà đã bình tỉnh xữ lý từng tình huống một, sát cánh bên nhau, cùng nhau đoàn kết, thắt lưng buộc bụng xây dựng hạnh phúc gia đình. Sau cuộc chiến tranh chống Mỹ cứu nước kết thúc, cuộc sống lại trở nên khó khăn hơn. Cả nước bắt tay vào công cuộc tái thiết đất nước. Cuộc sống những năm tháng đó vô cùng thiếu thốn. Ông bà cùng các con lao động ngày đêm để chiến thắng giặc đói. Cuối cùng gia đình đã vượt qua những ngày tháng vô cùng khó khăn này.
Năm 2002 toàn bộ gia đình chuyển vào thành phố Hồ Chí Minh. Tại đây họ sống an nhàn và hạnh phúc cùng với con cháu thân yêu của mình.

Ông bà sinh được 06 người con và đã nuôi dưỡng các con nên người. Trong hoàn cảnh chiến tranh lúc bấy giờ nhiều gia đình không thể cho con cái họ đi học được. Ông bà đã quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải cho các con đi học. Đó là một quyết định đúng. Ông bà phải làm lụng hết sức vất vả, không kể ngày đêm nhiều lúc quyên cả thân mình để kiếm tiền nuôi các con ăn học. Kết quả là ông trời không phụ lòng ông bà. Các con của ông bà đã trưởng thành. Trong những người con của ông bà có nhiều người tốt nghiệp đạii học ở nước ngoài. Họ là những tiến sĩ, cử nhân, doanh nhân thành đạt ở trong và ngoài nước. Các con của ông bà phần lớn  đã có gia đình riêng và đã có nhà riêng tại thành phố Hồ Chí Minh, Huế và Hà Nội. Hiện ông bà đã có 10 người con kể cả dâu, rể và 06 cháu nội ngoại.

Người con cả của ông bà sau khi tốt nghiệp phổ thông đã trúng tuyển đi du học nước ngoài trong một thời gian dài. Những năm 70 vấn đề đi du học nước ngoài là sự kiện rất hiếm và là vinh dự của cả địa phương, gia đình, dòng họ. Sau khi tốt nghiệp về nước anh công tác giảng dạy ở trường đại trong nước. Sau đó anh đi nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Năm 2000 bảo vệ thành công luận án tiến sĩ kinh tế, anh trở về nước thành lập công ty. Công ty của anh đã giãi quyết nhiều công ăn việc làm cho nhiều người. Anh đã xây dựng gia đình và có hai cháu. Vợ anh là Bác sĩ. Chị đã  đi rất nhiều nước trên thế giới như Anh, Pháp, Đức, Mỹ… Các cháu của anh chị khỏe mạnh và học giỏi.

Người con thứ hai của ông bà tốt nghiệp trường sư phạm, thực tập sinh ở nước ngoài. Hiện đang định cư cùng gia đình tại Đúc. Công việc kinh doanh của anh chị đang tiến triển tốt. Họ đã mua nhà ở Việt Nam. Anh chị đã có hai cháu, các cháu đều học giỏi của thành phố nước bạn.

Người con thứ ba cũng sinh sống ở nước ngoài nhiều năm. Hiện giờ sinh sống tại thành phố Hồ Chí Minh.
Người con thứ tư sau khi thực hiện nghĩa vụ quân sự, anh ra nước ngoài làm ăn sinh sống. Anh xây dựng gia đình và có một cháu trai. Nhờ đức tính cần cù chịu khó, dám nghỉ, dám làm, họ đã thành công trong một số lĩnh vực như: bất động sản, sản xuất kinh doanh.
Gia đình người con thứ năm hiện đang định cư ở Đức. Họ đã có một cháu trai khỏe mạnh. Nhiều năm sống ở nước ngoài nhưng họ thường xuyên về Việt Nam thăm quê. Cứ mỗi lần về quê là mỗi lần hiểu và yêu đất nước mình hơn. đó là động lực làm tăng thêm sức mạnh, khát vọng làm giàu cho gia đình và đất nước. Năm nay họ về quê với niềm cảm hứng mới với sự kiện trọng đại: ông bà kỷ niệm đám cưới vàng. Với mấy tuần về thăm quê rồi lại ra đi mang theo tình yêu gia đình, quê hương đất nước. để rồi khi trở lại nơi đất khách quê người, họ còn lưu luyến bùi ngùi với những ngày về quê hương ngắn ngũi nhưng đầy ắp những kỷ niệm.

Chú út là cử nhân kinh tế, có cơ sở kinh doanh của mình.  
Uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ người trồng cây, hôm nay đây con cháu của ông bà hội tụ về đây, trong toà nhà mà gia đình quyết định đặt bàn thờ tổ tiên để kỷ niệm 50 năm đám cưới vàng và mừng cụ bà 70 tuổi. Ai ai cũng vui sướng và hồ hi chuẩn bị làm lễ. Những kỷ niệm xưa cứ ào ạt tràn về làm họ nhớ lại những năm tháng tuổi thơ. Đó là cảnh anh em chia nhau từng củ khoai củ sắn, đói rét có nhau. Đó là ngôi nhà cũ mà họ đã sinh ra và lớn lên với bao nhiêu kỷ niệm êm đềm, là làng quê xinh xinh với rặng tre xanh, là bờ biển dài với bờ cát trắng. Đó là những cánh đồng bát ngát với dòng sông chảy nặng phù sa. Đó là những năm tháng chiến tranh ác liệt mà mỗi hòn đá, gốc cây đều ghi bao dấu ấn lịch sử. Đó là những kỷ niệm tuổi học trò hồn nhiên và vô tư cùng với những  năm tháng đã trôi qua không bao giờ quay trở lại.
Dưới sự giáo dục, nuôi dưỡng của ông bà đại gia đình đã đạt được những thành tựu đáng khích lệ. Thành công to lớn mà đại gia đình đạt được là kết quả của một quá trình phấn đấu không ngừng của tất cả thành viên gia đình. Là khát vọng vươn đến một cuộc sống tốt đẹp hơn, là ước mơ cháy bỏng muốn làm giàu cho bản thân, gia đình và xã hội. Hằng năm dù ở trong nước hay ở nước ngoài các con cháu của ông bà cũng cố gắng sum họp thăm ông bà.
Những năm tháng tuổi già ông bà có một cuộc sống thật hạnh phúc bên cạnh con cháu. Cuộc sống thường nhật của họ thật giản dị, mộc mạc và đơn sơ. Sáng sáng, chiều chiều ông bà bảo ban nhau tập thể dục. Bà vẫn đi chợ nấu cho ông ăn, giặt áo quần, vệ sinh nhà cửa. Ông thì tưới cây, nghe nhạc, đưa đón các cháu đi học. Họ vẫn luôn quan tâm đến sự tiến bộ của con cháu, giúp đỡ con cháu những lúc cần thiết. Họ vẫn đùa gin nhau như như đôi tình nhân trẻ, vẫn yêu thương nhau như ngày nào. Đó là những điều đáng quý nhất mà không phải vợ chồng già nào cũng có được.

Tuy cuộc sống rất bận rộn, gia đình vẫn thường xuyên gặp nhau trao đổi công việc. Thỉnh thoảng gia đình tổ chức đi chơi dã ngoại,đi nghỉ, du lịch những nơi danh lam thắng cảnh của đất nước. Qua những chuyến đi tình cảm gia đình gắn bó hơn, mọi người hiểu nhau hơn.

Dù ở xa quê nhưng gia đình vẫn thường xuyên tổ chức những chuyến về quê thăm bà con, thăm viếm lăng mộ. Lăng của bên nội, ngoại đều nằm ở vị trí rất đẹp có hồ, có núi hữu tình. Đó là sự ban thưởng của tạo hóa cho những người đang sống và những người đã khuất, là sự bình yên cho những linh hồn đã về nơi vĩnh hằng.

Ông bà dạy con cháu: phải luôn luôn học tập rèn luyện, tu dưỡng đạo đức, phải đoàn kết, thương yêu giúp đỡ lẫn nhau. Phải chuyên sâu và sáng tạo trong công việc. Phải rèn luyện sức khỏe để sống khỏe mạnh. Phải có chí tiến thủ, sống phải có mục đích, phải có khát vọng, ước mơ…

50 năm đã trôi qua. 50 năm là nữa thế kỷ, là cả một đời người. Thời gian là sự minh chứng của lòng người. 50 năm qua biết bao sự kiện, khó khăn, vui buồn. Ông bà có biết bao kỷ niệm trong quãng thời gian dài đó. Từ những ngày đầu thành hôn, cuộc sống gia đình còn mới lạ cho đến bây giờ tóc đã điểm bạc. 50 năm qua ông bà đã sống hết mình với tình yêu cháy bỏng. Họ đã tr thành đôi bạn già tri kỷ. Nhìn lại thời gian đã qua họ không có điều gì hối tiếc, không hổ thẹn với những gì mình đã làm. Chỉ tiếc một điều thời gian qua đi mà không bao giờ trở lại. Ước gì con người được sống mãi không già, ước gì con người được sống khỏe mạnh mãi mãi để yêu thương nhau. 

Đến giờ phút này ông bà sống khỏe mạnh, chung thủy, quan tâm và yêu thương nhau. Họ không bao giờ rời xa nhau. Ông bà là sự hội tụ của tình yêu, tình nghĩa vợ chồng sâu nặng. Tất cả những điều đó tạo nên nguồn cảm hứng, tình yêu cuộc sống, nguồn sức mạnh vô tận để vượt qua những khó khăn. Ông bà là tấm gương sáng ngời về tinh thần vượt khó, tình yêu, lòng chung thủy, yêu thương con cái hết mình. Ông bà đã để lại cho con cháu muôn vàn điều quý giá về tình yêu, cuộc sống, đạo lý làm người.
Nhiều lúc vì cơm áo gạo tiền, vì kế sinh nhai chúng ta có lúc nào đó sao nhãng việc phụng dưỡng cha mẹ để rồi khi họ nhắm mắt xuôi tay chúng ta lại ân hận mãi suốt đời. Cả đời đời, kiếp kiếp chúng ta cũng không bao giờ trả hết hiếu cho công ơn trời biển bao la của bố mẹ. Hãy quan tâm tới bố mẹ từ những việc nhỏ nhất đó là bổn phận, trách nhiệm, nghĩa vụ thiêng lêng của mỗi con người.
Hình ảnh của ông bà là hình ảnh của Thuyền và Biển mà Xuân Quỳnh đã viết:

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
lòng thuyền đau rạn vỡ
Nếu từ giả thuyền  rồi
Biển chỉ còn sóng gió
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bảo tố.
                                                                                         
Chúng con nguyện noi gương bố mẹ, sống khỏe, lành mạnh, thương yêu giúp đỡ  lẫn nhau, cùng nhau đoàn kết, tập trung mọi nguồn tài, lực để xây dựng gia đình đàng hoàng hơn, giàu có hơn, xứng đáng với lòng mong mỏi của cha mẹ, ông bà, họ hàng, tổ tiên.

Chúng con xin chúc bố mẹ luôn mạnh khỏe, sống hạnh phúc.

Thành phố Hồ Chí Minh tháng 08/2008

1 nhận xét: