Năm 1979 tôi thi vào trường
Đại Học Y Khoa Huế. Ba đi cùng tôi vào thành phố Huế. Hai cha con ở nhờ nhà người
quen trong Đại Nội. Nhà này nằm sát lò nấu thủy tinh. Sau này có dịp giảng dạy
dại học ở Huế 2 năm tôi quên mất ngôi nhà đó. Ngày thi là những ngày nắng gắt.
Tôi bị cảm cúm, sốt. Thành phố Huế thật đẹp và thơ mộng. Dòng Sông Hương chảy
êm đềm, chùa Thiên Mụ đứng hiên ngang qua bao bom đạn. Đại Nội cổ kính, rêu
phong. Bờ nam Sông Hương đường rợp cây bóng mát. Con người Huế kiêu sa và kiều
diễm. Có một nhà thơ đã viết:
Tạm biệt huế một lần anh đến
Để nghìn lần anh nhớ trong
mơ
Môn thi vào trường: toán,
hóa, sinh. Địa điểm thi tại trường Quốc Học Huế. Đây là ngôi trường đẹp và nỗi
tiếng nhất miền Trung. Hoa Phượng đỏ che kín sân trường. Thời gian mỗi môn thi
là 180 phút. Do ôn bài kỹ nên đề thi tôi làm được. Chỉ có câu cuối cùng môn
toán quá khó tôi suy nghĩ mãi vẫn không làm được. Môn sinh cũng có những câu
khó. Tuy nhiên mặc dù bị bệnh nhưng tôi cũng hài lòng với bài làm của mình.
Thi xong hai cha con rời
thành phố Huế về Quảng Bình. Một thời gian sau kết quả báo tin thật vui là tôi
đã đạt điểm cao tổng: 24.5 trong đó hóa 10, toán và sinh 14.5. Tôi được đi du học
nước ngoài. Tin vui lan ra cả xã Đức Ninh và cả tỉnh Quảng Bình. Thời đó sinh
viên đi học nước ngoài hiếm lắm. Đây là niềm tự hào và vinh dự của gia đình, địa
phương. Riêng gia đình tôi thì chả cần phải bàn. Cả gia đình vui như mở hội, nhất
là ba mẹ tôi. Họ mãn nguyện vì bao nhiêu công sức nuôi dạy tôi giờ cũng được đền
đáp. Những ngày này quê tôi mưa như trút, lụt lớn. Tuy thời tiết khắc nghiệt
nhưng không làm bớt đi niềm vui của gia đình. Ngoài Hà Nội O, Dượng cũng vui mừng
không kém. Họ đã nuôi nấng, dạy bảo tôi
một năm trời với bao vất vã lo toan.
Đầu tháng 10 năm 1979 tôi đã
có giấy báo nhập học. Hồi đó khi nhập học phải cắt giấy tờ ở địa phương. Phải
có “trích ngang” do công an cấp. Lý lịch bản thân và gia đình phải tốt. Công an
về nhà tôi điều tra lý lịch nhiều lần để làm giấy tờ cấp hộ chiếu. Những năm đó
cấp hộ chiếu khó lắm. Chỉ có khi đầy đủ giấy tờ cần thiết, Bộ Ngoại Giao tại Hà
Nội sẽ cấp hộ chiếu.
Tôi chuẩn bị mọi giấy tờ để
đi Hà Nội nhập học. Trước khi đi du học, chúng tôi phải học tiếng ngoại ngữ 1
năm ở khoa Lưu Học Sinh trường Đại Học Ngoại Ngữ Hà Nội. Khóa tôi có 600 lưu học
sinh được phân học các thứ tiếng khác nhau. Trong số sinh viên này có nhiều người
đã là thủ khoa năm thứ nhất ở các trường đại học khác nhau. Tôi học tiếng Nga để
đi Mông Cổ. Lớp tôi có khoảng 45 sinh viên. Phần lớn sau này họ đi Nga(Liên
Xô).
Tiêu chuẩn ăn uống cao hơn
sinh viên trong nước và được học theo chương trình riêng, ăn ở riêng. Nhớ nhất
là cứ mỗi buổi chiều tối chúng tôi được phát 2 ổ bánh mỳ và đường để ăn buổi
sáng. Thế mà ngay sau khi phát xong bánh mỳ cùng đường biến mất vào bụng chúng
tôi. Tuổi thanh niên, thời buổi lúc đó còn khó khăn nên ăn lúc nào cũng đói.
Tôi nhớ mỗi người trang bị cho mình một chiếc bát B52 bằng sắt to. Lúc ăn theo
mâm 6 người thì ăn thật nhanh không thì hết phần. Thế mà vẫn có lúc tôi không kịp
xúc chén thứ hai vì đã hết cơm. Chúng tôi đùa nhau rằng họ cho ăn “nước canh
toàn quốc, nước mắm đại dương”. Điều đó có nghĩa là nước canh toàn là nước, chỉ
có một vài cọng rau. Nước mắm thì mặn như nước biển. Tuy nhiên tiêu chuẩn ăn
này đã cao hơn sinh viên học trong nước nhiều.
Mỗi phòng ở 10 người gồm 5
giường tầng. Nước để tắm thì khốn khổ hơn nhiều. Trước ký túc xá có hồ nước công
cộng. Nước lúc nào cũng cạn. Muốn tắm hay giặt chúng tôi phải thức khua 3 – 4 giờ
sáng mới có chút nước. Thế rồi chúng tôi cũng vượt qua được.
Ngày ấy cứ mỗi tháng chúng
tôi được các đồng chí Ủy Viên Bộ Chính Trị
và cán bộ cao cấp đến nói chuyện về chính trị, về lòng yêu nước, nhiệm vụ
mà Đảng, nhân dân giao cho chúng tôi – những tinh hoa của Việt Nam. Chúng tôi sẽ
là chủ nhân tương lai của đất nước.
Tinh thần học tập những ngày
đó rất sôi nỗi, khẩn trương. Hàng đêm trên các hành lang ký túc xá sinh viên học
đến khua, thậm chí đến sáng. Họ đọc tiếng ngoại ngữ như đọc kinh.
Một năm học với bao vất vã
cũng qua đi. Cuối cùng chúng tôi cũng đạt được trình độ ngoại ngữ để đi du học.
Tranh thủ mấy ngày nghỉ hè ngắn ngũi tôi về quê thăm gia đình. Mới có một năm
mà các em lớn nhanh quá. Quê tôi còn thiếu thốn, nghèo khổ quá. Nghỉ mà thương
ba, mẹ, các em đang sống nơi mà “sáng chống bảo dông, chiều ngăn nắng lửa”. Người
nông dân một nắng hai sương, chân đất, đầu đội trời, quanh năm làm lụng cực khổ
mà không đủ ăn, đủ mặc.
Tạm biệt quê hương, tạm biệt
tuổi thơ đầy kỷ niệm, tạm biệt những người thân chúng tôi bay sang nước bạn học
tập để sau này mang kiến thức về xây dựng tổ quốc Việt Nam thân yêu. Đầu tháng
10 chúng tôi bay sang Matxcova. Cuộc đời bắt đầu chuyển sang một trang sử mới.
Năm 1987, lớp chuyên Toán 12A10 của em có hai bạn thi Đại học Bách khoa năm đầu tiên đậu thủ khoa ngành Cơ khí và Hoá được du học ở Liên Xô. Bạn được du học mà mình còn thấy rất vinh dự và tự hào nữa đó. Rất hâm mộ các du học sinh ngày ấy với kết quả thi thật xuất sắc!
Trả lờiXóa