Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

VĨNH BIỆT BÁC TRAI




Dẫu biết rằng ai già cũng phải chết. Nhưng khi người thân trong gia đình mất ai cũng thương xót, ngậm ngùi. Bác trai tôi một nhà giáo, một người bố, người chồng mẫu mực. Người đã sống qua hai cuộc kháng chiến tranh chống Pháp và Mỹ. Người đã tần tảo nuôi năm đứa con thành người đã vĩnh viễn về với đất mẹ ở tuổi 80 sau một cơn đau nhồi máu cơ tim đột ngột.
Cuộc đời của Bác là tấm gương sáng về sự giản dị, liêm khiết, sống thanh tao, lòng nhân hậu, tình thương con cháu vô bờ bến. Bác đã đào tạo cho đời bao thế hệ học sinh những thế hệ tương lai của đất nước. Bác còn là nhân vật quan trọng trong dòng tộc họ Hoàng. Giờ bác đã đi xa không một lời trăng trối. Bác đi tìm bí mật của lòng đất mà không bao giờ trở lại nữa.
Trong niềm xúc động thương tiếc, tôi đã viết nhanh bài thơ trước khi ra phi trường để về quê đưa tiễn Bác.

VĨNH BIỆT BÁC

Chiều xuân Sài Gòn con nhận tin
Bác đã về nơi cõi vĩnh hằng
Ôi sao đau đớn và thương xót
Một bậc tiền bối lại ra đi

Mới hôm nào đó bác cháu ta
Ôn chuyện ngày xưa đầy kỷ niệm
Những chuyện vui buồn về trào dâng
Trong làng ngày xưa ai chả biết
“Châu Châu Hổ Hổ xứng anh tài
Châu thì cất rớ, Hổ đi câu”

Cuộc sống làng quê quá lam lũ
Chiến tranh rồi lại đến chiến tranh
Cuộc đời nhà giáo thật giãn dị
Thanh tao rồi lại với thanh tao
Cháu con lớn khôn người mỗi ngã
Từng giờ từng phút chờ mong con
Cuộc đời cớ sao thật ngắn ngũi
Sống sao cho phải đạo làm người

Thôi vĩnh biệt Bác, vĩnh biệt Bác
Bác đã trở về với tổ tiên
Cầu mong linh hồn Bác siêu thoát
Ở nơi chín suối đầy huyền linh


Trong dòng người đưa tiễn Bác chiều hôm ấy tôi cứ vấn vương mãi một điều rằng: chúng ta sinh ra không được quyền chọn cha mẹ. Nhưng họ là người duy nhất sinh ra chúng ta. Trong cuộc sống bộn bề những lo toan “cơm áo gạo tiền” có đôi lúc chúng ta sao nhãng việc phụng dưỡng cha mẹ, hoặc làm cho cha mẹ buồn bỡi những ích kỷ của mình để khi họ nhắm mắt xuôi tay ta mới thấy ân hận suốt đời.

Ngày tiễn đưa Bác cũng là ngày những dòng lệ rơi hòa vào mưa phùn của đợt gió mùa đông bắc. Cái mưa lạnh tê tái của đất trời hòa quyện với nỗi buồn của lòng người làm không khí não nùng thê lương.
Sau ba ngày tang lễ chúng tôi lại chia tay mà không hẹn ngày gặp lại. Quê hương ơi – nơi chôn rau cắt rốn, nơi tôi đã sống tuổi ấu thơ đầy kỷ niệm, nơi có bao người thân, họ hàng, ruột thịt đang ngày đêm vượt khó. Tôi sẽ sớm trở về quê hương khi điều kiện có thể.

Tp Hồ Chí Minh ngày 18/02/2014


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét