Mùa đông quê tôi bắt đầu từ
tháng 12 kéo dài đến tháng 3 năm sau. Bắt
đầu là những đợt gió mùa đông bắc, mưa phùn kéo dài nhiều ngày, nhiệt độ giảm
thấp có khi đến 8 độ. Bầu trời âm u, xám xịt, mây che phủ cả bầu trời. Sợ nhất
là cảm giác rét buốt kéo dài nhiều ngày. Mưa phùn đôi khi hàng tháng, đường sá
bẩn thỉu, lầy lội.
Mùa đông các hoạt động của
con người khó khăn và chậm hẳn lại. Đặc biệt người già và trẻ em phải khổ sở
khi mùa đông về. Áo quần phải mặc nhiều lớp, đầu đội mũ len, khăn quàng cổ. Nhiều
lúc người già không thể ra đường, trẻ em phải nghỉ học nhiều ngày.
Quê tôi những năm 70 của thế
kỷ 20 còn nghèo khổ lắm. Nhà cửa toàn nhà mái ngói, thậm chí nhà tranh vắt đất,
lại nhiều cửa sổ. Khi rét về nhiệt độ ở trong nhà cũng như ngoài trời nên việc
chống rét hết sức khó khăn. Lạnh nhất là vào buổi sáng.
Ở quê, tôi là anh cả nên phải
làm nhiều việc lắm. Sáng sáng mùa đông bố mẹ gọi dậy sớm để làm việc. Những lúc
như vậy cái buốt thấu xương. Khi đã vận động và làm việc thì người nóng lên đỡ
lạnh. Có ngày mới sáng phải lội xuống đồng để nhổ mạ kịp cấy vụ mùa. Tuy lạnh
nhưng cũng phải làm. Cánh đồng lúc đó trãi một màu xanh của lúa. Mùa đông hiu
quạnh và buồn bã như trong gài hát Nỗi Nhớ Mùa Đông
“Dường
như ai đi ngang cửa.
Gió mùa đông bắc se lạnh.
Chút lá thu vàng đã rụng.
Chiều nay cũng bỏ ta đi.”
Bài hát kinh
điển về mùa đông của nhạc sĩ Phú Quang mỗi lần vang lên lại đem tới cho người
nghe một cảm giác se lạnh và nỗi nhớ bất tận. Những cơn gió mùa đông bắc thổi
qua từng mái nhà báo hiệu mùa đông về. Màu vàng của những chiếc lá thu giờ nằm
dưới mặt đất và được nàng gió mang đi nghe xào xạc. Tiếng chuông chiều vang
vọng từ nơi xa vắng đều là những hình ảnh gợi lên “nỗi nhớ mùa đông”.Gió mùa đông bắc se lạnh.
Chút lá thu vàng đã rụng.
Chiều nay cũng bỏ ta đi.”
Mùa đông, mọi thứ xung quanh đều ẩm, có mùi. Áo quần phơi cả tuần không khô, thời đó làm gì có máy giặt. Chăn, chiếu, màn đều bốc mùi khó chịu lắm. Tuy vậy có chăn bông ấm để đắp phủ kín cả đầu là hạnh phúc quá rồi.
Bên cạnh nỗi nhớ và sự trống vắng, mùa đông còn là mùa của quên lãng. Tình yêu đôi khi lại là sự xa cách lạnh lùng, nhưng những ký ức yêu thương trong ngày giá rét lại khiến ta nhớ mãi. Mùa đông không biết hát tình ca, cũng chẳng biết sưởi ấm đôi tay đang tê cóng vì lạnh và ai cũng chỉ muốn nó trôi đi thật nhanh. Thế nhưng khi mưa phùn gió bấc đi qua thì ta lại mong đợi một mùa đông mới về để được trải nghiệm cái giá rét trong tâm hồn thêm lần nữa, cho những yêu thương vỡ òa trong từng cung bậc cảm xúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét