Không biết con sông quê tôi có tự bao giờ,
nhưng ông nội tôi nói rằng nó hình thành từ thời ở đây chưa có người ở. Không
biết điều đó có đúng không. Khi tôi bắt đầu nhận thức được thì đã thấy con sông
chạy quanh co bao bọc làng như bùa hộ mệnh. Sông bắt nguồn từ trên rừng Trường
Sơn mà có lẽ từ nước Lào. Sau khi chảy qua một số làng rồi mới đến làng tôi.
Thường ngày nước trong vắt, nhưng mỗi khi có mưa thì nước sông đục mang nặng
phù sa. Khi con sông bắt đầu chảy vào làng, người ta chắn một cái đập ngăn nước.
Hai bên bờ sông có đê cao giữ nước không tràn vào nhà dân và đồng ruộng mỗi khi
lũ lụt về. Từ sông này người ta đào nhiều con mương dẫn nước tưới cho đồng ruộng.
Nhiều nhà dân ở chạy dọc theo bờ sông. Trên bờ sông cũng có nhiều loại cây sum
sê lá như cây Cừa, cây Đa, cây Tre…
Sau khi bao bọc làng tôi sông đi qua giữa
cáng đồng rồi chảy qua làng khác sau đó đổ ra biển Đông. Con sông hồi đó trong
mắt của tôi nó to và vĩ đại lắm. Ngoài việc cung cấp nước cho ăn uống, sinh hoạt,
vận chuyển, tưới tiêu, điều hòa khí hậu… nó còn là cảnh đẹp của bức tranh làng
quê, là chổ tụ họp vui chơi nô đùa của tụi trẻ, là cảnh sông nước hữu tình, là
phong thủy hòa quyện.
Dòng sông này gắn liền với nhiều kỷ niệm của
đời tôi. Những trưa hè nắng oi bức bọn trẻ chúng tôi thường nhảy xuống sông tắm,
bơi lội. Đoạn sông gần nhà ông nội có nhiều cây Cừa. Trong số đó có cây mọc nhô
ra hẳn ngoài sông. Đó là nơi tụ họp tắm tập thể giống như bãi tắm bây giờ. Tắm ở
đây có bóng râm, lại có cành đu ra sông để nhảy. Thật là sung sướng khi leo
theo cành cây ra giữa sông rồi nhảy xuống nước. Trong bài thơ Con Sông Quê
Hương Tế Hanh có đoạn viết:
Chẳng biết nước có giử ngày giử tháng
giử bao nhiêu kỷ niệm của giòng trôi
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi
hoặc là:
Khi bờ tre
ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy
Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non khua lội bên sông
Tôi giơ tay ôm nước vào lòng
Sông mỡ nước ôm tôi vào dạ
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy
Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non khua lội bên sông
Tôi giơ tay ôm nước vào lòng
Sông mỡ nước ôm tôi vào dạ
Gần những cây Cừa đó có cây cầu Đức Nghía. Cầu này xây dựng đã lâu, nhưng bom địch nhiều lần đánh phá làm hỏng. Cầu được sửa chữa nhiều lần. Tuy nhiên hồi đó do làm ẩu hay do kỷ thuật thi công kém mà các cột cầu cũ còn nhiều. Khi nước lên chân cầu không nhìn thấy. Khi nước xuống chân cầu cũ lại nhô lên. Chúng tôi hay leo lên cầu rồi nhảy xuống nước ở độ cao 8-10m. Có lần ấy tôi vẫn nhảy như mọi khi ngày đó con nước lên. Vừa chạm nước mấy giây tôi cảm giác nghe tiếng va chạm dưới ngón chân mình. Khi nỗi lên khỏi mặt nước máu phụt ra. Tôi nhanh chóng lên bờ thì phát hiện mình nhảy chạm phải chân cầu cũ. Mãi mấy năm sau ngón chân đó còn tê.
Có một lần
tôi và chú Thiện đi câu lươn về. Do trời quá trưa nên muốn bơi qua sông về nhà
cho nhanh. Khi chú vừa xuống nước, đoạn đó sâu chú lại không biết bơi nên bắt đầu
uống nước. Tôi phải cố hết sức để kéo chú lên bờ. Lần đó hai anh em suýt chết.
Hồi đó chúng tôi còn nhỏ lắm. Có lẽ tôi lên 12 chú Thiện lên 4 tuổi.
Lại một lần
khác khi tôi đang du học nước ngoài trong đợt về phép năm 1984. Tôi, anh họ(anh
Kỳ), chú Hùng (lúc đó 5 tuổi) đi xuống bến đò Ly Kỳ Chơi tắm sông. Bến sông này
rất nhiều kỷ niệm với nên tôi nhã ý mời mọi người đi xem lại bến sông xưa. Khi
xuống đến nơi bến sông không còn nữa, chỉ có lối mòn xuống sông và cỏ mọc cao bụng
người. Chúng tôi mãi kể chuyện ngày xưa khi nhìn lại không thấy chú Hùng đâu. Xung
quanh trống trãi, im lặng. Chúng tôi phán đoán khả năng chú nhảy xuống nước. Thế
là tôi lao xuống nước mò tìm. May quá chổ bờ sông thoai thoải cạn nên tôi mò trúng
chú. Kéo chú lên, làm hô hấp nhân tạo chú ói nước ra và thở được. Có lẽ nếu chậm
tí nữa chú sẽ không sống được.
Chúng tôi khi
lớn lên mỗi người đi theo một hướng. Kẻ vào nam, người ra bắc, kẻ ở lại quê,
người đi bộ đội, du học… Nhưng dù ở đâu, cương vị nào chúng tôi vẫn nhớ về con
sông quê hương. Riêng tôi mấy chục năm du học và làm việc ở nước ngoài mặc dù
đi qua rất nhiều con sông trên thế giới nhưng tôi luôn nhớ con sông quê tôi.
Con sông của làng quê Việt Nam mộc mạc, giản dị, gắn kết bao tuổi thơ đúng như
nhà thơ Tế Hanh viết:
Chúng tôi lớn lên mỗi người mổi ngã
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa người gió biển
Lại trở về lưu luyến bên sông
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tối nhớ cả những người không quên biết
Những buổi trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bổng nghe dâng một nổi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy hồn tôi như suối tưới
Chúng tôi lớn lên mỗi người mổi ngã
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa người gió biển
Lại trở về lưu luyến bên sông
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tối nhớ cả những người không quên biết
Những buổi trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bổng nghe dâng một nổi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy hồn tôi như suối tưới
Quê hương ơi
tình tôi cũng như sông
Tình Bắc nam tuôn chãy một giòng
Không ghềnh thác nào ngăn cản được
Tôi lại trở về nơi tôi hằng mơ ước
Tôi sẽ trở về sông nước của quê hương
Tôi sẽ trở về sông nước của tình thương
Tình Bắc nam tuôn chãy một giòng
Không ghềnh thác nào ngăn cản được
Tôi lại trở về nơi tôi hằng mơ ước
Tôi sẽ trở về sông nước của quê hương
Tôi sẽ trở về sông nước của tình thương