Chúng tôi sang Mông Cổ vào những ngày cuối tháng 10 năm 1980. Đó là thời kỳ cuối mùa thu, là thời gian mùa thu vàng rực rỡ nhất. Tận mắt nhìn thấy mùa thu vàng mới thấy được cái đẹp lộng lẫy của thiên nhiên ban tặng. Trên khắp nẻo đường, công viên, núi rừng, thảo nguyên đều trải dài một màu vàng rực. Sau những cơn gió nhẹ, lá vàng rơi như những trận mưa vàng. Buổi sáng khi bình minh thức dậy, cảnh vật như được phủ lên một màu vàng lung linh, huyền bí và quý phái. Ban ngày nắng nhẹ hơi lành lạnh, mùa thu vàng như tô đậm thêm nét đẹp của đất nước thảo nguyên. Toàn bộ cây cối đều phủ một lớp lá vàng rực. Khi hoàng hôn buông xuống mọi thứ như được sáng lên hoành tráng. Đó là thời điểm hòa quyện giữa đất trời thật tráng lệ. Đúng là không biết bao nhiêu cảm xúc đã đi vào thơ ca để ca ngợi mùa thu vàng.
Một chút xanh trong của bầu trời điểm tô cùng màu trắng của mây, bên cạnh màu vàng rực rỡ, tất cả như một bức tranh nhẹ nhàng mà lôi cuốn, mỏng manh mà mãnh liệt. Cảm nhận về vẻ đẹp quyến rũ, lãng mạn đến mê hồn của mùa thu trên đất nước thảo nguyên sẽ còn gợi nhớ mãi trong tôi, trong bạn và tất cả chúng ta.
Mùa thu Mông Cổ thường bắt đầu vào
khoảng tháng 9 đến hết tháng 10 trong năm. Nhưng mùa thu vàng thật đẹp nhất rất
ngắn, chỉ tồn tại trong khoảng ba tuần của tháng 10.
Cả đất trời như cùng nhau trở mình khoác một màu vàng sặc sỡ, khí hậu mát mẻ ôn hòa, thỉnh thoảng xuất hiện những cơn mưa nhè nhẹ tạo cho con người một cảm giác thật thoải mái, thanh bình.
Cả đất trời như cùng nhau trở mình khoác một màu vàng sặc sỡ, khí hậu mát mẻ ôn hòa, thỉnh thoảng xuất hiện những cơn mưa nhè nhẹ tạo cho con người một cảm giác thật thoải mái, thanh bình.
Hai mươi năm sống, học tập, công tác
ở nước ngoài, tôi đã sống trọn qua hai mươi mùa thu vàng. Tuy vậy mùa thu vàng
đầu tiên đã để lại trong tôi đầy kỷ niệm. Giờ đây tôi đang sống và làm việc tại
TP HCM nhưng cứ mỗi lần nhớ lại mùa thu vàng đầu tiên, lòng tôi cứ xao xuyến lạ
thường. Nhớ về một xứ sở diệu kỳ, nơi
tôi đã có những ngày tháng sinh viên hồn nhiên, thơ mộng nhất. Cảm giác lâng
lâng, tâm hồn như bay bổng trong ánh chiều tà cùng tiếng lá vàng rơi xào xạc.
Ta bỗng cảm thấy yêu thiên nhiên hơn bao giờ hết.
Xin kết thúc bài viết này bằng một
bài thơ khá nổi tiếng của Đại thi hào Nga PUSKIN:
THU VÀNG
Thu buồn - cặp mắt đắm say,
Tôi yêu sắc đẹp em ngày chia phôi.
Thiên nhiên tàn úa bỗng tươi,
Rừng thay áo mới, cả trời vàng au.
Ồn ào hơi gió thở mau,
Bầu trời gợn sóng như mầu khói sương.
Vài tia nắng hiếm nhớ thương,
Sợ mùa đông sớm quen đường đến nhanh.
Đắm trong yên tĩnh ngọt lành,
Tôi quên thế giới thức thành tiếng thơ.
Tôi yêu sắc đẹp em ngày chia phôi.
Thiên nhiên tàn úa bỗng tươi,
Rừng thay áo mới, cả trời vàng au.
Ồn ào hơi gió thở mau,
Bầu trời gợn sóng như mầu khói sương.
Vài tia nắng hiếm nhớ thương,
Sợ mùa đông sớm quen đường đến nhanh.
Đắm trong yên tĩnh ngọt lành,
Tôi quên thế giới thức thành tiếng thơ.
Tâm hồn xáo động ngẩn ngơ,
Tơ lòng run rẩy, mộng chờ đợi ai.
Tơ lòng run rẩy, mộng chờ đợi ai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét