Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

TÔI ĐƯỢC BAY!



Có lẽ phần lớn ai trong chúng ta cũng đã được đi máy bay. Đối với tôi chuyến bay đầu tiên trong đời đã để lại những kỷ niệm không bao giờ quên. Sinh ra ở dải đất miền Trung - Quảng Bình đầy khó khăn, thiên nhiên khắc nghiệt, chiến tranh triền miên. Nơi đây là nơi hứng chịu hàng ngàn tấn bom đạn giặc mỹ, là hậu phương gần nhất của chiến trường miền Nam. Trong mười tám năm sống ở nơi chôn rau cắt rốn, hàng ngày phải chứng kiến cảnh máy bay địch nhào lộn ném bom. Mỗi lần nghe và thấy máy bay gầm thét là những trận bom rơi dày đặc. Máy bay mang đến cho chúng tôi sự tàn phá, chết chóc, gào thét hủy diệt. Cho nên khi nói đến máy bay đó là điều ác cảm. Tuy vậy tôi chưa một lần được ngồi máy bay. Trong phim ảnh tôi cũng thấy rất nhiều máy bay, nhưng cảm giác ở trong máy bay như thế nào, khi bay lên không trung ra sao, tôi không biết.
Tháng 10 năm 1980 xe nhà trường Đại Học Ngoại Ngữ Hà Nội chở lưu học sinh đi sân bay quốc tế Nội Bài. Chúng tôi khẩn trương làm thủ tục xuất cảnh để lên máy bay. Trước mắt tôi hiện lên chiếc máy bay hãng hàng không Nga IL 86. Thời đó đây là máy bay tương đối lớn, chở được 350 người. Chúng tôi bước lên cầu thang máy bay và đi vào trong. Cảm giác đầu tiên thật mát mẻ và sang trọng. Các cô, cậu tiếp viên hàng không Nga đứng ở cửa máy bay chào đón và hướng dẫn hành khách. Các cô gái Nga rất xinh đẹp, da trắng hồng, tóc bạch kim, dáng dấp thật kiêu sa. Nữ mặc bộ vét đồng phục màu xanh dương, nam mặc áo trắng quần đen. Họ luôn cười, thái độ và cử chỉ rất thân thiện. Sàn, ghế máy bay đều được trải thảm. Ba dãy ghế sang trọng được đặt dọc theo máy bay. Phía trên ghế ngồi bố trí những ngăn để hành lý xách tay rất gọn. Trên đó có đèn chiếu cá nhân để khi cần khách có thể đọc sách. Tất cả bố trí rất hợp lý, khoa học. Chúng tôi nhanh chóng ngồi vào ghế của mình. Toàn bộ giàn đèn trong khoang hành khách được bật sáng trông như một cung điện thu nhỏ. Hơi lạnh thành khói nhẹ tỏa ra khắp nơi. Lần đầu tiên trong đời tôi mới biết được máy lạnh mát, dễ chịu biết nhường nào. Mùi nước hoa lan tỏa khắp nơi thật ngào ngạt và quý phái. Chúng tôi cảm giác choáng ngợp như bước vào một ngôi nhà nhỏ nguy nga và tráng lệ. Có ai nghĩ được rằng cách đây mấy chục phút thôi khi ở sân bay thật nóng, người ướt đẫm mồ hôi trông thật nhếch nhác, mà giờ đây chúng tôi như đã ở trong lâu đài nhỏ hiện đại.
Trong chốc lát phi hành đoàn phát đi thông báo chào quý khách, giới thiệu thành phần phi hành đoàn, nhiệt độ, áp suất, cách mặc áo phao khi máy bay gặp tai nạn rơi xuống biển. Tiếp đãi viên yêu cầu hành khách thắt  dây an toàn, máy bay đã được lệnh chuyển bánh chạy ra đường băng, nó dừng lại chốc lát rồi gầm rú, phi hết tốc lực. Sau khoảng 01 phút chiếc máy bay cất cánh lên không trung để lại phía sau Tổ quốc thân thương. Tạm biệt nhé những người thương yêu nhất, chúng tôi ra đi chưa hẹn ngày trở lại. Tạm biệt nhé! nơi chôn rau cắt rốn, nơi có biết bao kỷ niệm ấu thơ, nơi có bố mẹ và các em tôi cùng toàn bộ người thân dòng họ đang ngày đêm vật lộn với muôn vàn khó khăn để tồn tại. Tạm biệt nhé! chúng tôi bay đi về xứ sở văn minh. Mang trong mình nhiệt huyết tuổi trẻ, được tôi luyện trong chiến tranh và hòa bình, nguyện phấn đấu rèn luyện, học tập tốt để trở về xây dựng quê hương.
Qua cửa kính máy bay, tôi nhìn thấy những dòng sông, đồi, núi, cánh đồng, làng mạc. Cảm thấy đất nước mình thật xinh đẹp, lộng lẫy như một bức tranh. Những áng mây đang bay khoe sắc  màu trong chiều tà lộng gió, lòng bỗng thấy yêu Tổ quốc, con người Việt Nam vô bờ bến.
Hơn ba mươi năm đã trôi qua, sau này tôi được may mắn, bay rất nhiều, qua nhiều quốc gia khác nhau của thế giới. Có những năm vì phải đi công tác, ngày nào tôi cũng bay 6.000 km. Tuy vậy cứ mỗi lần nhớ lại chuyến bay đầu tiên trong đời lòng tôi cảm thấy bồi hồi, xúc động. Những cảm giác lâng lâng cứ ào ạt tràn về như vừa xảy ra ngày hôm qua vậy.

Tp. HCM Ngày 25 tháng 09 năm 2013
TS. HOÀNG MINH CHÁNH

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

VÀI ĐIỀU TÂM SỰ VỀ DANH HIỆU “GIA ĐÌNH HIẾU HỌC CẤP QUẬN”


Gia đình bên tôi sinh ra và lớn lên trong những năm chiến tranh chống Mỹ cứu nước, chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn. Cái sống, chết, thiếu thốn mọi bề luôn hiện diện bên cạnh chúng tôi. Trong hoàn cảnh đó bố mẹ chúng tôi là những nhà giáo họ hiểu hơn ai hết là cần phải học. Học để cứu Tổ quốc, để thoát khỏi nghèo đói và lạc hậu. Thời gian này phần lớn mọi người vì lý do này, lý do khác đều bỏ học. Mặc dù tình hình rất khó khăn nhưng bố mẹ tôi vẫn tạo điều kiện cho chúng tôi học tập.
Ông bà rất nghiêm khắc với nội quy tự học ở trường cũng như ở nhà. Khi một đứa trong chúng tôi bị nhà trường phê bình về việc vi phạm nội quy của nhà trường ông bà rất công minh, không bao giờ thiên vị cho chúng tôi. Ở nhà chúng tôi tự học và làm việc theo giờ đã định. Mỗi thành viên trong gia đình luôn có kế hoạch học tập và làm việc của mình. Tôi nhớ lại những đêm chiến tranh ác liệt chúng tôi phải nằm hầm không có điện, đói, rét, tính mạng bị đe dọa nhưng ông bà vẫn giám sát kiểm tra xem mọi người có học đúng giờ hay không, học những cái gì, học như thế nào. Đặc biệt ba tôi luôn kiểm tra xem chúng tôi đã làm xong những bài tập ở nhà chưa.
Chiến tranh luôn làm gián đoạn việc đến trường của chúng tôi. Tuy vậy lúc nào điều kiện tương đối an toàn là ông bà nhắc nhở chúng tôi đến trường. Chính vì vậy chúng tôi có thói quen chuẩn bị bài trước lúc vào lớp rất tốt. Thói quen đó sau này đã theo chúng tôi vào trường đại học và khi ra đời làm việc là làm bất cứ việc gì mình cần có kế hoạch và chuẩn bị trước.
Sau năm 1975 đất nước thống nhất chúng tôi cũng như nhiều gia đình khác gặp rất nhiều khó khăn, ngày đó vừa đi học vừa đi làm thêm để phụ giúp gia đình. Chúng tôi không có thời gian rảnh rỗi và phải làm rất nhiều việc khác nhau để phụ giúp gia đình. Từ việc đi làm nông cày cấy, gặt lúa, mót lúa đến việc phụ hồ và làm bất cứ việc gì người khác thuê để có tiền chi phí học tập là chúng tôi đều làm ngay. Tôi nhớ hồi đó tôi phải đi bộ đến 5 km để đến trường nhưng tôi không cảm thấy mệt, muốn mua quyển họa báo để bao vở nhưng không có tiền và cũng khó kiếm ở đâu có. Nhiều kiến thức và giáo trình, sách giáo khoa luôn thiếu nhưng không thể khắc phục được vì trường không có đủ điều kiện hay không có tiền để mua...
Tuy muôn vàn khó khăn song mỗi người trong gia đình chúng tôi vẫn thi đua nhau học tốt, làm việc tốt. Trong mỗi một người chúng tôi rạo rực nhiều ước mơ hoài bão, khát vọng sống và học tập tốt. Cứ mỗi học kỳ và hằng năm gia đình có tổ chức buổi gặp mặt tuyên dương quá trình học tập trong năm của anh em chúng tôi. Những ai có kết quả học tập khá, tốt đều được phần thưởng. Phần thưởng hồi đó là những tập vở, những bộ áo quần mới, hay quyển tiểu thuyết hay. Phần thưởng tuy nhỏ nhưng có giá trị tinh thần rất lớn, nó đã động viên khích lệ chúng tôi học tập, phấn đấu.
Kết quả hầu hết 06 anh chị em chúng tôi đều trưởng thành và tốt nghiệp đại học và trung cấp. Một số đang làm việc trong nước, một số khác đang làm việc ở nước ngoài.
Gia đình bên vợ các anh chị em phần lớn sinh ra sau năm 1975. Gia đình cũng có 06 người con. Cuộc sống gia đình lúc đó rất khó khăn. Ông bà bên đó là cán bộ công nhân viên nhà nước, tiền lương rất thấp, con cái lại đông. Tuy vậy ông bà vẫn động viên và hy sinh tất cả cho các con đi học, con trai con gái đều cho học thành tài trong khi một số bậc cha mẹ thời đó quan niệm việc học cao là của con trai. Kết quả rất đáng tự hào các con của ông bà đã tốt nghiệp đại học, trung cấp và đang làm việc rất hiệu quả ở trong và ngoài nước.

Được sống trong đại gia đình luôn đề cao việc học tập, cha mẹ luôn hy sinh bản thân và động viên nhắc nhở con cháu không ngừng học hỏi để nâng cao kiến thức và kinh nghiệm chuyên môn, gia đình nhỏ của chúng tôi kế tục truyền thống hiếu học của dòng tộc.
Năm 1978 tôi tốt nghiệp PTTH, được sự giúp đỡ của dòng họ, gia đình và sự cố gắng của bản thân tôi thi tuyển vào đại học với kết quả điểm cao được đi du học nước ngoài. Năm 1987 tốt nghiệp đại học loại ưu trở về nước giảng dạy trường đại học. Sau đó tôi đi làm việc và làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Năm 2000 bảo vệ luận án tiến sỹ kinh tế tại Viện Hàn Lâm Khoa Học Liên Bang Nga tôi trở về nước thành lập doanh nghiệp và hoạt động sản xuất kinh doanh có hiệu quả đến tận bây giờ.
Vợ tôi luôn phấn đấu học thật xuất sắc suốt những năm phổ thông và quyết tâm thi vào trường Đại học Y Dược Thành phố Hồ Chí Minh. Sau 6 năm miệt mài học tập và thực hành, tốt nghiệp Bác sĩ Đa khoa vào năm 1995. Hiện đang phụ trách phòng tư vấn dinh dưỡng tại công ty sữa dinh dưỡng trẻ em, trước đây làm cho Abbott Hoa Kỳ và hiện nay là Danone Pháp. Khi công tác tại các công ty hàng đầu của thế giới tiếp tục được học bổ sung các lớp kỹ năng giúp làm việc và quản lý tốt.
Hai con chúng tôi cháu lớn đang học lớp 10 trường PTTH Trần Phú, cháu nhỏ học lớp 7 trường THCS Phan Bội Châu. Cả hai cháu đều học giỏi. Đặc biệt hai cháu đều được ba mẹ hướng dẫn tự lập trong khả năng của các cháu từ nhỏ, nên chủ động trong việc học hành. Chúng tôi chỉ bảo cho các cháu thêm kỹ năng giao tiếp, xử lý vấn đề trong môi trường học tập của các cháu.
Cho đến tận bây giờ khi quay đầu nhìn lại những kết quả mà gia đình chúng tôi đã đạt được đó là kết quả của một quá trình phấn đấu không mệt mỏi. Cuộc sống gia đình chúng tôi ổn định nhờ chúng tôi xác định rõ ước mơ hoài bão từ những ngày còn tuổi thơ. Từ những năm tháng đó chúng tôi đã có quyết tâm bằng mọi giá phải học tập thật tốt, phấn đấu rèn luyện thật tốt để sau này trở thành người công dân tốt giúp ích cho bản thân, gia đình và xã hội. Chúng tôi xác định học tập là nhiệm vụ suốt đời. Tuổi nào và bất cứ ai chúng ta cũng có thể học được. Chúng ta học những điều trong sách vở, học những điều rất đời thường xung quanh chúng ta. Học cách đối nhân xử thế, học các kỹ năng sống, làm việc. Học cách dạy dỗ con cái, học chuyên sâu nghề nghiệp, học cách giúp đỡ mọi người, học cách đồng cảm sẻ chia với những cảnh đời bất hạnh, học cách sử dụng những kiến thức đã học vào thực tế cuộc sống…
Chúng ta học chuyên ngành nào đó mà ra đời làm đúng ngành nghề mình đã học thì quả thật là một điều rất tốt. Nhưng không may bạn làm không đúng chuyên môn mình đã học thì cũng không vấn đề gì. Đừng bao giờ có suy nghĩ rằng những điều chúng ta học được trong trường cũng như ngoài xã hội là không có ích và không sử dụng nó. Tất cả những kiến thức mà chúng ta trang bị được đều giúp chúng ta giải quyết công việc. Ví dụ như khi quyết định làm việc gì đó chúng ta cần có suy nghĩ phải làm thế nào, làm từ đâu, lúc nào, kết quả sẽ ra sao? Cái đó chúng ta cũng đã được trang bị ở trường và ngoài xã hội.
Kinh nghiệm quá trình học tập của gia đình và bản thân có thể tóm tắt mấy ý như sau:
·         Cuộc đời của con người rất ngắn ngủi nên chúng ta phải có kế hoạch, ước mơ, hoài bão cho hiện tại, tương lai và quyết tâm thực hiện nó cho bằng được. Đó là ngày, tháng, năm nào mình học và làm được cái gì có ích. Cần có suy nghĩ rằng: tương lai nằm ở trong khối óc và bàn tay chúng ta.
·          Công việc học tập là suốt đời. Học bất cứ đâu, bất cứ cái gì, học bất cứ ở ai và bất cứ mọi lứa tuổi. Những năm đi du học ở nước ngoài đã giúp tôi nhiều thói quen, kỹ năng sống chẳng hạn như: kỹ năng sống tự lập, tự tin, hòa đồng, cảm thông, sẵn sàng giúp đỡ mọi người, chia sẻ, thái độ bất đồng với những cái ác, sự thật thà, quyết tâm giải quyết công việc hiệu quả, khả năng nhìn nhận vấn đề, thái độ sống lạc quan, phương pháp và khả năng lĩnh hội kiến thức, khả năng chấp nhận thử thách và rủi ro, thất bại, sống sạch và có thái độ bảo vệ môi trường xanh xung quanh… tất cả những kỹ năng, thói quen đó, đã, đang và sẽ được chia sẻ cho mọi thành viên trong gia đình.
·          Mỗi học kỳ, hằng năm nên tổ chức cuộc họp gia đình, dòng họ để tuyên dương những tấm gương học khá giỏi nhằm khích lệ nhân rộng những điển hình học giỏi, rèn luyện tốt. 
Quá trình học tập của mỗi người và gia đình là cả một quá trình phấn đấu liên tục không ngừng nghỉ, dù gặp vô vàn khó khăn thử thách nhưng cũng tràn đầy niềm vui, hương hoa quả ngọt khi thành công và thú vị khi khám phá nhiều điều kỳ diệu của thế giới xung quanh chúng ta.
Chúng ta luôn tin tưởng rằng khi đã trang bị cho mình sức khỏe tốt, những kiến thức, đạo đức và các kỹ năng cần thiết thì nhất định chúng ta sẽ thành công trong cuộc sống.

TS. HOÀNG MINH CHÁNH