Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014
BA ĐI CÔNG TÁC
Hồi nhỏ tôi được may mắn luôn luôn sống cùng bố mẹ và các em trong gia đình. Ba tôi đi dạy nên có những năm phải dạy ở huyện khác. Đó là thời gian tôi còn nhỏ lắm. Khi ba đi công tác chúng tôi nhớ ba nhiều. Sau này khi tôi bắt đầu học lớp 3 thì ba tôi chuyển về trường làng dạy. Năm tôi học lớp bốn thì được cha làm chủ nhiệm lớp. Tuy vậy sau này cha cũng hay đi công tác xa vài ngày hay vài tuần. Lúc này chúng tôi cũng đủ lớn nên đã nhận thức được tình cảm phần nào. Cha thường làm những việc của người đàn ông, những việc nặng. Lúc ba ở nhà thì vui hơn rất nhiều và đỡ sợ hơn. Đặc biệt những buổi tối mùa đông giá rét, trời tối nhanh, bóng đêm ụp xuống. Làng quê mới có 7 giờ tối mà quá vắng vẽ, không bóng người. Trong nhà không có tiếng người lớn đàn ông, căn nhà trở nên hiu quạnh hơn. Rồi có những đêm bom đạn giặc Mỹ dội xuống, màn đêm bị xé nát bỡi những sáng chớp của đạn bom, tiếng kêu cứu thét gào của những người bị thương. Một quang cảnh hỗn loạn trong những đêm chiến tranh ác liệt mà không biết cha ở đâu? có được an toàn không? Thuở nhỏ tôi sợ đủ điều có thể xẩy ra với cha mẹ mình. Tôi sợ họ chết đi thì mình mồ côi khổ cực, sợ cha mẹ đi xa rồi không trở về nữa. Sợ cha mẹ không thương mình nữa, sợ ba mẹ đối xử không công bằng với mình. Sợ ba mẹ cãi vã nhau không hòa thuận... Nói tóm lại là tôi sợ đủ điều. May mắn thay tất cả những điều tôi sợ đều không xảy ra. Khi cha đi vắng, mặc dù còn nhỏ nhưng là con trai đầu nên đương nhiên tôi trở thành người trụ cột trong gia đình. Tôi phải làm mọi việc có thể và không có thể để thay vai trò người cha trong lúc cha đi vắng. Gia đình các em đông lại còn nhỏ nên không thể để mẹ làm một mình được. Giờ nhớ lại những ngày tháng đó tôi rất hài lòng với sự cố gắng làm việc của mình. Chính nhờ những thử thách đó nên sau này dù có đi đâu, gặp hoàn cảnh nào tôi không bị bối rối mà cố gắng xử lý tốt và hoàn thành công việc một cách tốt nhầt. Hồi đó làm gì có điện thoại để liên lạc. Cũng chả biết hỏi ai. Khi cha đi có hẹn ngày trở về. Tuy nhiên có những lần cha về muộn, trể một vài ngày là chuyện thường. Đang trong thời gian chiến tranh, bom đạn ác liệt, đường sá bị chia cắt. Lại có những đợt lụt kéo dài làng quê ngập nước, ngăn cách nhiều ngày. Phương tiện đi có khi đi bộ, có khi đi xe đạp. Quãng đường đi công tác khi gần, khi xa. Cứ mỗi lần cha về trể hẹn là cả nhà đều lo lắng. Không biết cha có bị gì không? có bị ốm đau không? có bị thương không? bị nước lũ cuốn trôi không? Hàng nghìn câu hỏi chúng tôi đặt ra. Nhưng cuối cùng rồi cha cũng đã trở về sau những chuyến công tác xa nhà trễ hẹn. Những lần như thế chúng tôi mừng khôn xiết. Cảm giác hạnh phúc dâng tràn sau những ngày xa cách. Mà hồi đó cũng lạ lắm, cha mẹ cứ đi xa một ngày là chúng tôi cảm thấy như lâu lắm. Trong lòng cứ mong từng giây từng phút để chờ họ trở về. Đúng là không sai khi ông cha ta có câu: Công cha như núi thái sơn Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra Không ai có thể thay cha mẹ mình được. Họ là những người sinh thành nên chúng ta đương nhiên là người thương chúng ta nhất. Trong cuộc sống thường ngày có những lúc ta làm cho cha mẹ phật lòng,hay làm những điều bất hiếu để sau này khi nghỉ lại chúng ta thật ân hận, xót xa.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)