Tuổi nhỏ tôi luôn cảm thấy đói và thiếu thốn đủ điều. Có lẻ đó là tình trạng chung của lũ trẻ thời đó.
Ba tôi làm nghề dạy học. Ông dạy nhiều nơi trong những năm chiến tranh cũng như hòa bình. Mặc dù khó khăn nhưng trường, nơi ông công tác năm nào cũng tổ chức liên hoan cuối năm. Trong những lần đó ba hay chở tôi đi ăn. Những lần đó tôi vô cùng hưng phấn. Cha tôi thường thông báo cho tôi trước mấy ngày. Ăn liên hoan giống như là phần thưởng cao quý, thực dụng có tác dụng tích cực đối với những trẻ em đói ăn như chúng tôi.
Tôi nhớ nhất là năm tôi tám tuổi ông dẫn đi ăn liên hoan ở trường tiểu học “Mà Đa”. Trường này nằm ở vùng đồi núi cách nhà tôi khoảng 7 cây số. Lúc đó còn chiến tranh, máy bay Mỹ vẫn thả bom hàng ngày. Ba đèo tôi đi bằng xe đạp. Con đường sỏi đá lên đồi xuống dốc ngoằn ngoèo. Thỉnh thoảng hai bên đường có vài cây xanh, hố bom nằm khắp nơi. Quang cảnh điêu tàn đang trong thời gian chiến tranh ác liệt.
Chúng tôi đến nơi cũng là lúc mọi người tập trung đầy đủ trên những chiếc ghế dài học sinh. Những đĩa thức ăn được đặt lên bàn. Khoảng năm món nhưng tôi cảm thấy rất thèm ăn. Có món thịt gà vườn luộc, món canh bí đao và món cá kho… Sung sướng tôi ngồi ăn no nê và thỏa mản. Cha tôi thì vừa ăn vừa trao đổi với đồng nghiệp. Họ cũng ăn ngon lành không kém tôi. Điều đó phản ánh cảnh ăn uống thiếu thốn của cả nước chứ không phải riêng vùng chúng tôi.
Lần sau cùng đi ăn cùng cha ở trường làng tôi “Đức Ninh”. Lần đó là những năm tháng mà cuộc sống có vẽ khá hơn một chút. Thức ăn nhiều hơn, nhiều món ăn hơn, nhiều người tham gia. Tuy nhiên vẫn nằm trong những năm chiến tranh nên những buổi liên hoan như thế này còn quá ít và quý lắm.
Sau này khi đã lên cấp hai tôi không còn thích đi ăn liên hoan với cha nữa. Có lẻ do lớn nên tôi mắc cỡ, nhưng tôi vẫn nhớ những buổi liên hoan ngày xưa đó. Nó có cái gì đó xa xỉ, quá xa vời với người dân quê chân lấm tay bùn.